Insane
DMCA.com Protection Status
QUANG HÙNG
QUÃNG ĐƯỜNG TUỔI 19 PHẦN 3
Và rồi. TRẮC vì đường đi tôi chọn tôi và bố mẹ đã xa quê được sau tháng rồi năm nay cả nhà tôi ăn tết xa quê, cái hương vị của tết đến thật nhanh làm tôi xa thật xa câu hứa của bà và dường như là tôi quên hết mùi vị của quê hương, của cái dét lạnh cóng, của chợ tết ngày 26 của những nồi bánh trưng, của bếp nửa thật ấm áp. rồi những ngày qua tết tôi lại viết tiếp tôi nhớ quê như ai cũng vây và ở ngoài quê thì giờ này trắc bà tôi nhớ thằng cháu này lắm như tôi không biết phải làm sao để tôi trở về bên bà và quê hương để tôi được bà mừng tuổi như ngày nào còn là một thàng nhóc của bà lữa và cũng đã lâu rồi tôi không gọi về quê hỏi thăm sức khỏe ông bà ,các chú các thím mà tôi cứ ngồi ở đây trong thành phố sài gòn này không lạnh như ngoài bắc đâu ,ngày 30 tết không được ở nhà mà ngắm pháo bông đâu, mà giờ chỉ toàn là những nhôn nhịp của phố xá sự ồn ào, tắc đường kẹt xe cùng với những khó khăn của tôi có lẽ tôi sẽ ỏ nơi này 5 năm lữa sẽ đón những cái tết xa quê và quyên những gì còn lại ở quê vì tôi phải cố gắng tiếp tục đi học và kiếm một công việc ổn định vừa học vừa làm sẽ nhắc bản thân mình cố vươn nên và thay đổi, không được mặc cảm cố từ bỏ thốc và sửa đôi như vẫ phải lương tựa vào thời gian.
Rồi khi tết qua mọi việc ở thành phô này chở lại như ngày xưa chị châm bác sáu và tất cả những người về quê đều chở về thành phố này trừ hằng.
Còn tôi ở cái thành phố này vẫn yếu đuối vẫn lạnh lùng như ngày nào tôi tiếp tục đi làm cùng anh phi công việc bảo vệ qua quãng thời gian thử việc mà hôm nay là ngày đầu tiên chính thức tôi là nhân viên của công ty bảo vệ long hoàng và được điều đến làm việc tại siêu thị big c miền đông cách khu trọ của tôi khoảng 30 km mà tôi vẫn thấy tôi vẫn im lặng không ôn ào mà vẫn đứng trước đám đông mà đôi mắt vẫn nhìn về phía xa với đôi chân tê cứng làm khoảng 14 tiếng một ngày mà cứ quyên đi tất cả quyên thời gian để nó chôi di thật nhanh và thời gian lam tôi cũng bị anh phi nói thật nhiều anh nói tôi về đủ thứ truyện mà anh nhìn thấy được từ con người tôi :”quần áo cách cư sử và sự nơ ngơ ngốc nghếch “ như tôi thấy ai cũng vậy qua củ chỉ một ánh mắt nhìn là cảm nhận đươc ra hết cuộc đời của một con người và ai cũng vậy tôi không hoàn chỉnh như bạn và bạn cũng không hoàn chỉnh như những người khác nên hãy đừng vênh mặt nên mà tự cao đừng coi ý nghĩa của bạn là đúng , tôi học được ý nghĩa này từ cái gương mặt vênh vênh đầy ngang trái của anh phi dù tôi biết anh ấy nói về công việc về cử chỉ của tôi lúc tôi làm là đúng, như đơn giản tôi biết ai cũng vậy, cũng phải làm một điều gì đó để cho minh có chỗ đứng trong cái xã hội đầy bon này.
Thời gian cũng chôi thật nhanh tính như vậy trắc tôi cũng làm được khoảng 13 ngày rồi đường đi từ khu trọ đến chỗ làm xa nên tô và anh phi quyết định nên nhà đội ở, một con đường nhỏ từ nhà đội đi bộ mất khoảng 30 phút đi bộ tôi và anh phi và một số các anh cùng làm trung một chỗ nhà đội thì chật hẹp lóng và đầy dẫy những gì mà xã hội có, tôi và anh phi vừa mới nên thì mấy anh nói là bị mất đồ do một người làm trong công ty về lấy, anh ta lấy hết quần áo , máy nghe nhạc của mấy anh ấy , vài hôm sau chị châm cũng được anh phi bảo vào xin làm thu ngân chị cũng làm được 3 ngày rồi, ở trong siêu thị tôi phải kiểm tra những mặt hàng như:’’ phô mai, mĩ phẩm, socola” báo cho người nghi nhận camera.
Tôi thì mù mờ về tât cả tính đến hôm nay không biết bao nhiêu măt hàng đã bị tôi báo sai còn có khi đi làm về mà mưa đến tôi và anh phi đi bộ về với miếng giấy catton ở trên đầu mà về nhà đội những giọt mưa đêm, đến vào lúc 22h30 mà sao nó lạnh vây như tôi thì lại không buồn khi mưa đến như ngày xưa lữa mà chỉ cố gắng đi thật nhanh về nhà đôi có khi đi làm thì tôi bị ca trưởng nói với anh phi về tôi :”sao thằng này nó nơ ngơ vậy ?” câu trả lời của anh phi ngắn gọn và đầy xúc tích :” nó mới ở quê ra ma”ca trưởng gật đầu và đi khi đi làm về anh phi nói cho tôi biết điều đó đúng tôi thât và quê tất cả là như vậy thật đơn giản để cho mọi người đánh giá con người tôi .
Hôm nay chủ nhật 18/2/2012 tôi dang làm với sự mệt mỏi làm được 4 tiếng thì được ca trưởng cho về tôi ăn cơm ở siêu thị rồi về nhà đội tôi vệ sinh cá nhân rồi nên phòng bật những bản radio mà tôi thường nghe rồi từ từ tôi ngủ thiếp đi vì mệt đến 4h00 chiều tôi bị tiếng chuông điên thoại của mẹ tôi làm tôi bật giậy nhấc máy mẹ nói :’’ con có khỏe không “ dọng nói đó của mẹ làm tôi thấy nghẹn trong cổ họng, tôi im lặng luất nó rồi nói:” con vẫn khỏe “ mẹ tôi nói tiếp :”mẹ mới gửi cho tôi một trăm ngàn”tôi nói với mẹ:”vâng con lấy rồi tôi và mẹ đang nói chuyện thì tôi thấy một tiếng nói của một người vào mua tôm của mẹ , rôi tôi tắt máy và lấy vở ra viết tiếp và hát thật nhiều , vừa ngồi viết và hát tôi nghe được mấy chị bên cạnh nói một số điều gì về tôi tôi im lặng và nghe thử xem các chị ấy nói gì như không nghe được gì cả. Rồi 15 ngày làm việc của tôi đã chôi qua tôi quết định tôi và anh phi trở về nhà trọ của gia đình tôi ,một chút hơi ấm nó lại nen vào bờ ngực lanh của tôi và tôi biết gia đình sẽ mãi là lơi tôi trở về ,môi khi buồn và cảm thấy cô đơn nhất 15 ngày qua tôi biết được những gì mình đang có ngòai sự ngốc nghếch , như công việc này làm tôi nhận được những va chạm của cuộc sống này và đơn giản là những lúc người ta nói tôi làm cho tôi tê tái như đến gục ngã như vì cuôc sống mà tôi phải vươn nên để tôi đứng trong cái xã hội này đày bon tren và cũng nhiều cạm bẫy để tạo cho mình một cách sống .Khi về tôi ngồi trong ngôi nhà trọ mà tâm sự với bố mẹ, bố mẹ cũng hiểu tôi là người như thế nào tôi nói tôi sẽ cố gắng như đến một lúc nào dó mà công việc không thể làm cho tôi cố gắng làm lữa thì thôi có thể tôi không kiếm được tiền như day sẽ là bài học đường đời dành cho tôi bố mẹ tôi không nói gì chỉ khuyên tôi gắng làm 5 ngày sau đó là ngày 29/2/2012 tôi được ứng 500.000 số tiền đó so với công sức tôi bỏ ra là quá nhỏ với những gì tôi bỏ gia như sao khi đôi bàn tay tôi cầm lấy số tiền đó , cái cực nhọc của tôi nó tan biến vào tận sâu tâm hồn tôi, nó làm tôi có nghị lực để bước tiếp rù số tiền đó tôi đã tiêu hết trong vòng một ngày.
Một hai ngày sau tôi 14h00/1/3/2012 tôi và anh phi tan ca đi về trên con đường đó thì vô tình gặp mấy anh làm cùng ở chỗ cũ tôi dõi mắt nhìn cái khuân mặt đen cháy vì nắng cái bộ quần áo an toàn lấm lem, mà gương mặt mệt mỏi lơ ngơ nhìn tôi ngôi bệt ở cái ngã tư, anh phi lái xe đi khuất mấy anh ấy rôi tôi lại nghĩ đến tôi thì thật khổ và mình nên cố gắng cuôc đời mà ai biết nó sẽ đi về đâu những ngày tháng sau trôi qua thật nhanh giây phút tôi nhận được một tháng lương làm việc thật độc ác số tiền 995.000 nghìn nhỏ nhặt và đầy khổ cực giữa những gì tôi biết là nước mắt là sự cực nhọc.
Sang tháng thứ 2 đi làm của tôi thì vẫn chỉ có thế rù tôi biết thêm được một chút về công việc ít bị người ta nói như những gì chán lản về thời gian làm việc đã hiện ra anh phi thì đã truyển nên nhà đội ở tất cả giờ là thay đổi một điều ngắn lói với bố mẹ tôi cố làm để mua máy tính như liệu số tiền tôi làm ra sẽ được bao nhiêu khi mỗi ngày tôi làm việc chỉ có 6 tiếng nếu tính ra thì chỉ có 60.000 một ngày.
Mỗi buổi sáng của tôi vẫn là như thế tôi dậy lúc 6h00 với đôi mắt nhòe đi và vục dậy vào vệ sinh mặc quần áo cái bộ quần áo bảo vệ đó rồi đến 6h30 tôi sang bên bác tôi lấy xe câm 40.000 mà mẹ hay để ở trốc tivi nhét vào túi .40.000 Mẹ tôi đưa cho tôi đó là 15.000tiền xăng 5000 tiền thuốc 20.000 con lại thì trưa và tối môi bữa là 10.000 đủ để mua một cái bánh mì và hai vỉ sữa. Ăn với sự ngẹn ngào khi ngồi ở cái quán nước ven đường cùng những cái ánh mắt nhìn tôi vẫn như là ngẹn ngào như những cái luất của tôi khi ăn bánh mì vậy .
Tối về thì vẫn vậy với chiếc điện thoại cắm chiếc tai phone vào và hát trên con đường đó đi về nhà thôi, và khi tôi biết những gì tôi đã trải qua như vây là tôi biết hôm nay, ngày mai đây bố mẹ có thể cho tôi tất cả :” một công việc, một hạnh phúc và cả những cú vấp ngã đầu đời”
Để rần rần tôi lớn nên, như nếu liệu ơ trong này tôi sống mà không có bố mẹ , không có chỗ dựa là bố mẹ tôi thì giờ tôi sẽ như thế nào.
Thời gian công việc nó đã như vây mai này tôi còn phải đi học lữa khoản tiền đê đóng học cũng không nhỏ nếu như lúc trước không nghĩ gì mà cũng không tính trước thì sẽ làm sao nên tôi tính sẽ tìm hiểu về tất cả những gì để tôi biết. Ba lần chọn sai một công việc, hướng đi đã là qua đủ rồi giờ tôi không muốn phải hối tiếc lữa như thời gian này cũng vậy làm để vượt qua 12 ngày lưa để nhận số tiền ít ỏi là khoảng gan hai triệu ít hay nhiều thì tôi cũng nói với bố mẹ là tôi để số tiền này mua một cái máy tính để tiện cho việc học hành và viết những câu truyện nên đó và không phải làm phiền đến anh họ lữa và tôi nghĩ nếu mai này mà tôi thiếu bố mẹ thì tôi phải làm sao mà giờ tôi cũng đã trưởng thành đang sống ở cái tuổi 19 này rồi đã là một công dân rôi mà sao cứ phải lương tựa vào bờ vai của bố mẹ.


QUÃNG ĐƯỜNG TUỔI 19 PHẦN 4
quay lại trang đã vàotrang chủ
hay thì chia sẻ :
+Click Mở Truyện Mới
1|1|1|1|3518
web site traffic statistics C-STAT U-ON
facebook Quang Hùng
facebook nhatkyc9
g+ nhật ký c9
afk nhật ký c9
afk nhật ký c9