Old school Easter eggs.
DMCA.com Protection Status

Một đám cưới, một cuộc tình



Tháng này, tôi đã được mời đi dự năm đám cưới. Nhưng đám cưới này không giống những đám cưới khác. Đó là đám cưới tình đầu của tôi. Khi nghe tin nàng sắp lấy chồng, tôi không cảm thấy gì. Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên và có phần day dứt. Nàng đã từng là cả thế giới của tôi, chúng tôi đã có biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn, tôi tưởng mình sẽ buồn lắm, nhưng không, có lẽ thời gian đã xóa nhòa những cảm xúc yêu đương ngày nào. Hôm trước, tôi nhận được invitation của nàng tới dự đám cưới qua Facebook. Tôi nhấn nút Join, không chút cảm xúc gì. Nhưng khi bắt đầu đặt chân vào sảnh khách sạn, tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc vì hành động đó. Ở đó, tôi nhìn thấy những người bạn chung của tôi và nàng. Họ đều biết tôi đã từng yêu nàng say đắm đến thế nào. Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt ái ngại và thương cảm. Và khi tôi bước đến phòng tiệc thì một hình ảnh khiến tim tôi đau nhói. Nàng đang đứng đó, trong bộ váy cưới lộng lẫy, nắm tay một gã lạ hoắc mà người ta gọi là chú rể. Chưa bao giờ tôi thấy nàng đẹp đến thế. Tôi bước đến, bắt tay nàng, mỉm cười một nụ cười chua chát:

- Chúc mừng em!

- Cám ơn anh!

Nàng mỉm cười tươi tắn như đối với bao nhiêu người khác, như thể giữa tôi và nàng chưa hề có gì xảy ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi cố dò tìm trên gương mặt nàng một sự nuối tiếc, một điều gì đó khác thường, nhưng chẳng có gì cả. Tôi đau đớn vì chỉ nhìn thấy niềm vui rạng rỡ ánh lên trong mắt nàng.

Tôi nhớ ánh mắt rạng rỡ ấy đã từng ngắm nhìn tôi trong một đêm đầy sao. Khi ấy tôi và nàng còn ở Wisconsin, không khí trong lành và bầu trời cao thẳm. Thỉnh thoảng nàng rủ tôi rời khỏi kí túc xá để đi dạo vào ban đêm dù như thế là vi phạm nội qui. Con đường ban đêm dài hun hút và lặng yên đến đáng sợ. Thỉnh thoảng mới có một chiếc ô tô đi qua nhưng tiếng động cơ và tiếng nhạc xập xình trên xe nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng, để lại một nỗi buồn miên man cho con đường. Nhưng tôi không cảm thấy nỗi buồn ấy khi đi bên nàng. Những lúc như vậy chúng tôi thường không nói đến những thứ mà mọi người vẫn thường nói như việc học hành ở trường hay những khó khăn của cuộc sống nơi đất khách quê người. Nàng thích nói đến những thứ cao xa, những thứ mà một người bình thường không thể chạm tới được. May sao tôi không phải một người bình thường. Tôi chỉ cố gắng hòa nhập với bọn họ, và giờ khi ở bên nàng, tôi mới được là chính mình. Nàng ngước nhìn lên bầu trời đầy sao và hỏi tôi:

- Nếu bây giờ có một điều ước anh sẽ ước điều gì?

- Anh sẽ ước có một tỉ đô la.

Nàng bật cười:

- Sao điều ước của anh chán thế?

- Thì có nhiều tiền anh sẽ thực hiện được những ước mơ của mình.

- Vậy điều đầu tiên sau khi có một tỉ đô la anh sẽ làm là gì?

- Anh sẽ xây một trường học thật đẹp và các học sinh khi đến trường của anh sẽ được học những điều thú vị và bổ ích. Chúng sẽ được chơi nhiều trò chơi, không phải đi học thêm và không phải làm nhiều bài tập.

- Nghe hay thật đấy, nếu điều ước của anh thành sự thật thì em sẽ gửi con đến học trường của anh.

- Thế điều ước của em là gì?

- Em thì chỉ ước được trở thành bác sĩ giỏi để cứu mọi người.

- Điều ước đó đơn giản quá, em có thể tự thực hiện được mà.

- Không đâu, sau khi tốt nghiệp em sẽ không học tiếp trường y mà về nước đi làm thôi.

Chúng tôi lại bước đi trong màn đêm tĩnh lặng, nghe rõ tiếng bước chân của mình trên nền đá. Những ngôi nhà bên kia đường không có chút ánh sáng nào. Một vài trong số đó đang treo biển rao bán, có lẽ đó là hậu quả của cuộc khủng hoảng kinh tế Mỹ năm ngoái. Màn đêm vẫn sâu hun hút. Nàng chợt hỏi tôi:

- Anh thích màu gì?

- Màu vàng.

- Tại sao thế ạ?

- Anh không rõ. Hồi bé anh rất thích màu vàng vì nó rất đẹp. Lớn lên thì anh cũng thích các màu khác nữa nhưng khi em hỏi thì anh vẫn nghĩ đến màu vàng đầu tiên.

Nàng gật gù, trầm tư rồi hỏi tiếp:

- Thế anh thích ăn món gì nhất?

- Anh thích món ăn do mẹ anh nấu nhất.

- Vậy chắc hẳn mẹ là người anh yêu nhất?

- Đúng vậy.

- Em cũng thế. Em thương mẹ em đã phải làm việc vất vả để cho em được đi du học. Em chỉ muốn học xong thật nhanh để về chăm sóc cho mẹ.

Chúng tôi chỉ toàn nói những câu chuyện vu vơ như vậy. Rồi bỗng nhiên nàng đi ra giữa đường.

- Này, cẩn thận đấy, nhỡ có xe đến thì sao.

- Thì kệ thôi anh.

Nàng cười, rồi như muốn trêu tôi, nằm xuống giữa đường.

Cứ khoảng năm phút lại có xe đi qua nên tôi cảm thấy hơi sợ.

- Em muốn chết à. Đứng dậy đi.

- Sợ gì? Nằm xuống đây với em đi.

Mặc dù rất sợ nhưng tôi vẫn làm theo lời nàng. Ở nàng có cái gì đó rất khác biệt: ngây thơ, hồn nhiên và điên rồ. Nàng đánh thức con người đã ngủ say trong lòng tôi. Tôi giống như một kẻ mộng du đã đi lang thang qua cuộc đời hai mươi năm bỗng nhiên tỉnh giấc. Chỉ trong giây phút ấy, giây phút kì lạ, khi nằm bên nàng trên con đường này, giữa bốn bề yên lặng, tiết trời tinh khôi và ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời Wisconsin, tôi mới cảm thấy mình thực sự được sống chứ không phải vật vờ trên cõi đời như một con zombie. Tôi nghe thấy hơi thở nhẹ của nàng, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, và dường như nó đang nói với tôi rằng tôi đang yêu. Tôi đã từng không tin vào tình yêu trước khi gặp nàng. Nàng đã thay đổi mọi thứ, đã xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của tôi từ giây phút đầu tiên xuất hiện. Tôi đã biết thế nào là tình yêu thực sự. Tôi biết rằng mình có thể chết vì nàng. Tôi quay sang nhìn nàng. Nàng vẫn ngắm bầu trời đầy sao.

Bỗng nhiên từ đằng xa có tiếng động cơ. Một chiếc ô tô đang phóng đến. Tôi bật dậy và kéo nàng lên. Nhưng phải kéo mãi nàng mới chịu dậy. Rồi tôi ôm nàng chạy vào lề đường trước khi chiếc ô tô phóng qua. Nàng vừa cười vừa vẫy tay chào chiếc xe còn tôi cảm thấy ái ngại khi người lái xe trọc đầu vừa lầm bầm vừa nhìn chúng tôi như những sinh vật ngoài hành tinh mới ghé thăm Trái đất.

Tôi đã sống lại những giây phút tuyệt đẹp ấy trong một khoảnh khắc. Tôi vẫn còn cảm thấy như mình vừa mới ôm nàng chạy thoát khỏi chiếc xe. Nhưng giờ tôi phải trở lại với thực tại. Chỉ còn vài phút nữa thôi, nàng sẽ thuộc về một gã đàn ông khác. Tôi nhìn quanh và thấy một bàn có vài người quen. Tôi đến đó ngồi, cầu mong họ sẽ không nhắc lại chuyện giữa tôi và nàng.

- A, ex của cô dâu này!- một người đến vỗ vai tôi.

Tôi giật mình, lòng đau đớn. Hóa ra là thằng Hải Linh. Không hiểu thằng này có thù oán gì mà cứ gặp tôi là lại đá xoáy. Tôi cũng không ngờ hôm nay lại gặp nó ở đây.

- Cảm giác thế nào hả ông? Người ta đi lấy chồng chắc buồn lắm nhỉ.

- Bình thường.

- Thế dạo này yêu em nào rồi?

- À, vẫn single thôi.

Đi cùng Hải Linh là một cô gái khá xinh với đôi mắt rất đẹp.

- Người yêu ông hả?- Tôi hỏi.

- Không, đây là Vân em gái tôi.

- Sao tôi chưa bao giờ biết ông có em gái nhỉ?

- Em xã hội. Ông thích không, tôi giới thiệu cho.

Câu nói của Hải Linh khiến cả tôi và Vân đều ngại ngùng. Đúng lúc ấy thì đèn tắt phụt và MC bắt đầu giới thiệu buổi lễ. Tiếng nhạc hoành tráng nổi lên. Cô dâu chú rể bước đi trên thảm đỏ trong ánh mắt chăm chú của mọi người. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khuôn mặt trang điểm rạng rỡ khiến tôi nhớ đến buổi dạ hội trường năm nào. Năm ấy nghỉ hè, chúng tôi về nước và đến buổi dạ hội của trường phổ thông chúng tôi từng học. Ở buổi dạ hội ấy, con trai thường mặc veste và vuốt tóc còn con gái thì mặc váy và trang điểm. Tôi dắt tay nàng bước đi giữa mọi người, lòng cảm thấy thật vui. Ngày xưa thời còn học sinh tôi thường đi dạ hội trường một mình, cảm giác lạc lõng. Nhưng giờ đây tôi đã có nàng ở bên. Khi buổi dạ hội bắt đầu, đèn tắt và DJ bắt đầu mở nhạc. Mọi người bắt đầu nhảy còn nàng chỉ đứng nhìn. Tôi rủ nàng nhảy thì nàng chỉ lắc đầu.

- Sao em không nhảy?- tôi hỏi.

- Em không biết nhảy.

- Có ai biết đâu. Cứ lắc lư theo nhạc thôi.

- Em không làm được.

Tôi hơi ngạc nhiên, thầm hỏi đây có phải là cô gái đã từng rủ tôi nằm giữa đường hay không.Vậy là gần như suốt buổi hôm đó, tôi với nàng ngồi ghế nhìn mọi người nhảy. Các cô gái nhảy rất hăng, đến nỗi mà mồ hôi làm lấm lem cả lớp trang điểm. Phải mãi về sau tôi mới rủ được nàng nhảy khi DJ chuyển sang một điệu nhạc du dương chậm rãi. Tôi ôm nàng và gần như chỉ đứng một chỗ lắc lư theo nhạc. Rồi dần dần chúng tôi chỉ ôm nhau và đứng yên.

- Anh yêu em- tôi thầm thì vào tai nàng nói.

Nàng không nói gì nhưng tôi cảm thấy nàng đang mỉm cười.

Từ sau buổi tối hôm đó, chúng tôi trở thành người yêu. Nhưng có một điều tôi luôn trăn trở: nàng có thực sự yêu tôi?

Tôi có cảm giác thứ tình cảm của chúng tôi thật mong manh. Tôi không thể nào chạm đến tận cùng trái tim của nàng. Đôi khi nàng cho tôi cảm giác tôi sắp chiếm trọn được trái tim nàng nhưng đôi khi tôi cảm thấy thật cô đơn trong mối quan hệ này. Nàng vẫn thế, vẫn lơ lửng giữa cuộc đời như một trái bóng bay. Nàng không muốn để tôi đi mất nhưng cũng không muốn buộc chặt vào tôi.

- Anh đang buồn à?

Tôi giật mình. Câu hỏi của Vân đưa tôi từ miền kí ức trở về với thực tại.

- Không. Anh không sao.

Lúc này Hải Linh đã sang bàn khác chơi nên tôi có thể thoải mái trò chuyện với Vân.

- Anh Hải Linh đã kể với em rằng hồi trước anh rất yêu chị ấy.

- Ừ- tôi đáp gọn lỏn.

- Em hiểu cảm giác của anh. Em cũng từng bị phản bội.

- Cô ấy không phản bội anh!

- Vâng, ý em không phải như vậy.

Những dồn nén nãy giờ khiến tôi như muốn nói hết nỗi lòng với Vân.

- Cô ấy không thích sự ràng buộc. Anh để cô ấy được tự do.

Nói dứt câu tôi bỗng cảm thấy như mình lỡ lời. Nếu nàng không thích sự ràng buộc thì sao giờ đây nàng lại lấy chồng? Những cảm giác đáng sợ ngày nào bắt đầu quay trở lại với tôi.

- Alô! Em à.

- Đố anh biết em đang ở đâu?

- Em đang ở ngoài đường đúng không?

- Không, em đang ở biển.

- Thật á, biển nào?

- Nha Trang! Anh có nghe thấy tiếng sóng không?

- Có. Anh nghe thấy rồi.

- Anh đang làm gì thế?

- Anh đang đi cùng em ở biển đây này. Em không thấy sao?

Những kí ức ngọt ngào giờ như liều thuốc độc ngấm dần vào trái tim tôi. Tôi nhớ lại những cuộc gọi kéo dài cả tiếng đồng hồ, những lần nắm tay nàng đi dạo ở bờ Hồ, những cái ôm thật dịu dàng. Và dù mọi thứ vẫn lơ lửng nhưng đã có những lúc tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian khi được ở bên nàng.

- Anh đã từng trải qua cảm giác ấy đúng không?

Tôi giật mình khi nghe Vân nói:

- Cảm giác gì?

- Còn hơn cả cái chết- Vân thì thầm.

Tôi nhìn gã đàn ông lạ hoắc kia đeo nhẫn cho nàng. Và tôi nhớ lại cái cảm giác kinh khủng ấy.

- Tại sao em không chịu để in relationship với anh trên Facebook?

- Em không muốn tiết lộ chuyện riêng tư…

- Tại sao em không muốn để cho bạn bè biết anh là người yêu em?

- Em…

- Em không yêu anh đúng không?

- Có… mà…

Tôi quẳng bó hoa hồng mua tặng nàng xuống đất. Tôi quay đầu phóng xe đi. Nước mắt trào ra, tôi không ngăn được những tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi nhận ra rằng nàng không yêu tôi. Tất cả những gì tôi nhận được chỉ là lòng thương hại. Tôi đáng thương thế sao? Lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi nhận lấy sự thương hại của bất kì ai. Tôi để nàng ra đi. Tôi để cho chú chim trở về với bầu trời tự do…

Tôi ngắm nhìn bọt rượu sâm panh tràn trên những chiếc li. Nàng và hắn đang rạng rỡ trong niềm vui hạnh phúc. Nỗi căm hận của tôi dường như bỗng dâng trào. Tôi bật dậy, chạy lên trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người. Nàng nhìn tôi ngỡ ngàng. Tôi gạt tay làm những chiếc li đổ xuống sàn vỡ tan. Tôi xô đổ khay bánh cưới của nàng. Nàng bật khóc nức nở còn tôi phá lên một tràng cười man rợ.

Không, nàng vẫn đang cười hạnh phúc bên chú rể. Đó chỉ là những gì tôi tưởng tượng. Mọi thứ đã có thể diễn ra như vậy nhưng sự thật là tôi vẫn ngồi đó.

Hải Linh về sớm và nhờ tôi đưa Vân về. Tôi biết đó chỉ là trò gán ghép của nó. Nhưng tôi thầm cảm ơn Hải Linh vì lúc này tôi cần một người như Vân, một người thấu hiểu nỗi đau mà tình yêu có thể đem lại.

Tôi bước đến chào cô dâu trước khi ra về. Nàng nhìn tôi với cái nhìn lưu luyến:

- Sao anh về sớm thế?

- Anh phải đưa bạn về trước. Chúc em hạnh phúc nhé.

Chú rể nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Hẳn là hắn đã nhận thấy điều gì đó kì lạ trong cách cư xử giữa tôi và nàng. Có thể hắn biết tôi là người yêu cũ của nàng… Cũng có thể không…

Tôi quay đi bước về phía Vân. Tôi có cảm giác nàng vẫn đang nhìn theo tôi. Nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì cơ chứ. Nãy giờ Vân đã nhìn thấy hết mọi hành động của tôi và nàng.

- Ta đi nào- tôi nói.

- Chị ấy vẫn nhìn theo anh đấy.

- Điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

- Anh còn yêu chị ấy không?

Tôi không trả lời mà nhìn về xa xăm rồi đáp lại bằng một câu hỏi khác:

- Em có nghĩ rằng một đám cưới sẽ kết thúc một cuộc tình?

- Anh có nghĩ rằng một đám cưới sẽ bắt đầu một cuộc tình?

Tôi mỉm cười:

- Cũng có thể.


quay lại trang đã vàotrang chủ
hay thì chia sẻ :
+Click Mở Truyện Mới
1|1|1|1|1725
web site traffic statistics C-STAT U-ON
facebook Quang Hùng
facebook nhatkyc9
g+ nhật ký c9
afk nhật ký c9
afk nhật ký c9